VỊNH PHO TƯỢNG LÍNH
Lặng lẽ anh ngồi giữa ngã ba
Nhìn mây nhìn gió kẻ đi qua
Súng ngang đùi gối quan tài phủ
Mắt xéo đầu vai nắm mộ hoa
Đồng đội năm xưa cùng hội ngộ
Bạn bè ngày cũ trở về nhà
Chiến tranh chấm dứt xong phần sự
Anh chết sau cùng chả đám ma
OAI PHONG LẪM LIỆT THẾ MÀ LA
ANH Ở NƠI ĐÂY CHẲNG CÓ NHÀ
SÚNG GỐI TAY GHÌ MẮT NHẬN DIỆN
THUYỀN QUÂN CƯỚP BIỂN MỞ NHÌN XA
QUÊ HƯƠNG DÁNG ĐỨNG NGÀN NĂM ĐÓ
SÔNG NÚI UY NGHI VẠN NẼO LÀ
NÒI GIỐNG TIÊN RỒNG DANH KHẮC MÃI
ANH NGƯỜI DÂN VIỆT CHẲNG HỀ NGOA
TIẾN LÊ
vẫn gác
Ngồi gác nhẩm rằng một đến ba /
Có thằng giặc cỏ nào đi qua /
Ta hô đứng lại nếu ngang bường /
Đạn đã lên nòng súng xả hoa /
Mưa nắng đâu màng vì nhiệm vụ /
Quê hương Tổ quốc phải canh nhà /
Chiến tranh kết thúc nhưng cần gác /
Để bắn đạn vào cả giặc ma./
HOANG KINH
Lạnh lùng đá tảng mặc phong ba
Ai ngước nhìn anh, kẻ lại qua
Thuở ấy thân chinh rền lửa đạn
Giờ đây tượng khắc phủ cờ hoa
Súng trường giày ủng đau tàn cuộc
Nón cối ba lô vọng nhớ nhà
Anh mãi ngồi đây sau chiến trận
Trông chiều biên giới lắm hồn ma
PyN