Chớ có học đòi
Học đòi , học lóm tưởng hay sao
Đâu dễ mà thành cái bánh bao
Con nít đừng đòi nghề cụ cả
Trẻ ranh chớ hỏi chuyện cô đào
Không lường dốt ủ ra hòn bột
Chẳng lượng khôn nhào tạo thạch cao
Người hấp ta đây cũng nồi hấp
Mở ra nhăn nhúm , nhão như chao
TỰ HỌA
Tưởng gì cái đó dễ làm sao !
Kinh nghiệm đầy mình nặn bánh bao
Khởi sự nhẹ nhàng mơn nắn bóp
Rồi ra dồn dập xoáy ba đào
Vo tròn khéo vuốt đôi đường rãnh
Ép méo tài vun một núm cao
Nên nhớ hấp vừa đừng quá độ
Trắng hồng âm ấm , cắn ôi chao
Kinh nghiệm đầy mình nặn bánh bao
Khởi sự nhẹ nhàng mơn nắn bóp
Rồi ra dồn dập xoáy ba đào
Vo tròn khéo vuốt đôi đường rãnh
Ép méo tài vun một núm cao
Nên nhớ hấp vừa đừng quá độ
Trắng hồng âm ấm , cắn ôi chao
Đã thế rồi thì biết tính sao
Cuộc đời sướng khổ có là bao
Rèn lòng...thử đất thơm hương táo
Luyện trí...nếm trời ngon vị đào
Khốn khổ gian nan đi ngõ thấp
Rạng ngời hớn hở bước đường cao
Mỗi người mỗi kiếp trời ban sẵn
Sướng, khổ cam đành thốt ối chao
Cuộc đời sướng khổ có là bao
Rèn lòng...thử đất thơm hương táo
Luyện trí...nếm trời ngon vị đào
Khốn khổ gian nan đi ngõ thấp
Rạng ngời hớn hở bước đường cao
Mỗi người mỗi kiếp trời ban sẵn
Sướng, khổ cam đành thốt ối chao
Ngọc Bích
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét